Sau khi đọc các bài báo cần thiết (đối với tôi) trên Tuổi Trẻ Online, tôi có thói quen là hay tìm đọc Chuyện tình tự kể. Tôi thích nghe các câu chuyện tình có thật vì đây là những câu chuyện được ghi ra từ kỷ niệm của chính người viết. Các câu chuyện này có thể là nỗi đau, là niềm vui hay là sự tiếc nuối, xót xa và dù là gì đi chăng thì vẫn là những cảm xúc rất thật. Tôi trân trọng những câu chuyện được viết ra từ cảm giác thật của con người. Hầu hết các câu chuyện đều buồn, một số ít là những chuyện vui, kết thúc có hậu. Tôi thích những gì có hậu, sâu sắc. Câu chuyện mà tôi nhớ nhiều nhất là “Hạnh phúc là chờ đợi”. Đọc bài này tôi rất vui vì thấy cuộc đời này còn đẹp lắm, thật sự còn những tình yêu tuyệt vời bên cạnh những toan tính tầm thường trong tình yêu mà tôi hay thấy trong cuộc sống hàng ngày. Những mẩu chuyện thế này tựa như một viên gạch mà tôi đang góp nhặt để xây nên ngôi nhà yêu cuộc đời, tin con người (tôi đang cố gắng hết sức, không còn tiếp tục được bao lâu nữa).
Khi đi đường, đôi lúc bắt gặp đôi bạn già đi cùng nhau một cách hạnh phúc, tôi thấy hay hay. Họ hạnh phúc đến già hay ít ra đến tuổi xế chiều họ nhận ra được là cần có nhau, đối tác là người mà ta tìm kiếm suốt cả cuộc đời. Xin khẳng định lại là tôi thích tình già, chứ không phải là sự khập khiễng về tuổi tác. Cuộc đời này mà ta tìm được một người chấp nhận cùng ta “ngày sau sỏi đá cũng còn có nhau” thì thật là khó. Cuộc sống vật chất làm con người thay đổi cách nhìn, cách nghĩ. Mọi việc đều được vật chất hóa, cân/ đo/ đong/ đếm, kể cả tình nghĩa.
Chúng tôi hay gọi ông bà Nội là “tình nhân”. Có lẽ trong cả cuộc đời ông bà Nội không nói với nhau một lời yêu nào cả (mà có nói thì làm gì tôi được nghe, ai lại nói trước mặt con cháu). Đôi lúc, yêu đâu cần phải nói. Hành động của ông Nội từ thời trẻ cho đến lúc mất đều chứng tỏ là ông rất thương bà Nội. Bà Nội cũng vậy, không nói gì, không khóc than kể cả lúc ông Nội ra đi. Bà chỉ làm những điều mà theo bà là giúp cho linh hồn ông Nội được nhẹ nhàng. Vừa quỳ, vừa lạy trong khoảng một giờ đồng hồ mà một đứa 25 tuổi như tôi đã tai ù, chân run. Vậy mà một bà lão 83 tuổi không hề nao núng. Dù mệt, dù yếu, bà Nội vẫn quỳ, vẫn lạy, vẫn cúng để cầu nguyện cho ông Nội. Bà lo cho ông, ông lo cho bà từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Có lẽ là chủ quan nhưng theo tôi những mối tình đơn sơ, giản dị là những mối tình keo sơn, thiên trường địa cửu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét