Sau khi đọc các bài báo cần thiết (đối với tôi) trên Tuổi Trẻ Online, tôi có thói quen là hay tìm đọc Chuyện tình tự kể. Tôi thích nghe các câu chuyện tình có thật vì đây là những câu chuyện được ghi ra từ kỷ niệm của chính người viết. Các câu chuyện này có thể là nỗi đau, là niềm vui hay là sự tiếc nuối, xót xa và dù là gì đi chăng thì vẫn là những cảm xúc rất thật. Tôi trân trọng những câu chuyện được viết ra từ cảm giác thật của con người. Hầu hết các câu chuyện đều buồn, một số ít là những chuyện vui, kết thúc có hậu. Tôi thích những gì có hậu, sâu sắc. Câu chuyện mà tôi nhớ nhiều nhất là “Hạnh phúc là chờ đợi”. Đọc bài này tôi rất vui vì thấy cuộc đời này còn đẹp lắm, thật sự còn những tình yêu tuyệt vời bên cạnh những toan tính tầm thường trong tình yêu mà tôi hay thấy trong cuộc sống hàng ngày. Những mẩu chuyện thế này tựa như một viên gạch mà tôi đang góp nhặt để xây nên ngôi nhà yêu cuộc đời, tin con người (tôi đang cố gắng hết sức, không còn tiếp tục được bao lâu nữa).
Khi đi đường, đôi lúc bắt gặp đôi bạn già đi cùng nhau một cách hạnh phúc, tôi thấy hay hay. Họ hạnh phúc đến già hay ít ra đến tuổi xế chiều họ nhận ra được là cần có nhau, đối tác là người mà ta tìm kiếm suốt cả cuộc đời. Xin khẳng định lại là tôi thích tình già, chứ không phải là sự khập khiễng về tuổi tác. Cuộc đời này mà ta tìm được một người chấp nhận cùng ta “ngày sau sỏi đá cũng còn có nhau” thì thật là khó. Cuộc sống vật chất làm con người thay đổi cách nhìn, cách nghĩ. Mọi việc đều được vật chất hóa, cân/ đo/ đong/ đếm, kể cả tình nghĩa.
Chúng tôi hay gọi ông bà Nội là “tình nhân”. Có lẽ trong cả cuộc đời ông bà Nội không nói với nhau một lời yêu nào cả (mà có nói thì làm gì tôi được nghe, ai lại nói trước mặt con cháu). Đôi lúc, yêu đâu cần phải nói. Hành động của ông Nội từ thời trẻ cho đến lúc mất đều chứng tỏ là ông rất thương bà Nội. Bà Nội cũng vậy, không nói gì, không khóc than kể cả lúc ông Nội ra đi. Bà chỉ làm những điều mà theo bà là giúp cho linh hồn ông Nội được nhẹ nhàng. Vừa quỳ, vừa lạy trong khoảng một giờ đồng hồ mà một đứa 25 tuổi như tôi đã tai ù, chân run. Vậy mà một bà lão 83 tuổi không hề nao núng. Dù mệt, dù yếu, bà Nội vẫn quỳ, vẫn lạy, vẫn cúng để cầu nguyện cho ông Nội. Bà lo cho ông, ông lo cho bà từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Có lẽ là chủ quan nhưng theo tôi những mối tình đơn sơ, giản dị là những mối tình keo sơn, thiên trường địa cửu.
Thứ Năm, 29 tháng 4, 2010
Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010
Cảm nghĩ về phim Hàn
Một trong những sở thích lúc nhàn rỗi của tôi là xem phim hoặc kịch. Tôi thường hay xem phim Mỹ hoặc phim bộ châu Á. Phim Mỹ có kết cấu chặt chẽ, nhịp độ nhanh như tác phong của người Mỹ. Phim Hàn có nhịp độ chậm, nhẹ nhàng, lời thoại sâu sắc. Phim bộ Hongkong có vẻ khẩn trương, nhiều tuyến nhân vật, hợp lý,… Tôi thích nhất phim Hàn và dành nhiều ưu ái cho phim của xứ sở kim chi. Không phải ngẫu nhiên mà tôi thích phim của họ, tôi có những lý do của riêng mình cho sở thích này. Xem phim Hàn, tôi ngẫm ra nhiều điều trong cuộc sống này, ít nhất là cho bản thân tôi.
Khi làm bất cứ một việc gì, ta nên làm hết sức mình, làm bằng cả cái tâm, làm chỉ để đạt được kết quả tốt nhất có thể. Đừng suy tính thiệt hơn mà ta đạt được. Những toan tính như thế chỉ làm cho đầu óc chúng ta trở nên nhỏ bé, chẳng thể suy nghĩ được những gì hay ho tốt đẹp. Ý nghĩ này xuất phát từ sự diễn xuất của diễn viên Hàn Quốc. Họ diễn rất riêng và tự nhiên. Họ cố gắng diễn xuất cho thật tốt cho dù vai diễn của họ rất nhỏ và rất thưa. Thật sự họ đã thành công, có thể là họ không thấy được điều đó. Chính phong cách làm việc nhiệt tình đó đã chinh phục tôi, làm tôi thích phim Hàn hơn, muốn tìm hiểu về đất nước Hàn Quốc, học tiếng Hàn Quốc, đến thăm đất nước Hàn Quốc và giao tiếp với họ bằng ngôn ngữ bản địa.
Các tác giả người Hàn Quốc, theo tôi, là bậc thầy về các tình tiết lãng mạn. Cũng với một dòng suối, một túp lều nhưng hai bộ phim khác nhau sẽ có cách thể hiện rất riêng, rất Hàn Quốc (phim “Vườn nho” và phim “Nữ thị Trưởng”). Người Hàn Quốc biết tôn vinh cái đẹp của đất nước mình, đưa cái đẹp này vào phim ảnh một cách tự nhiên như một cách giới thiệu nét duyên của đất nước mình với bạn bè (hoa tươi, cỏ xanh, đường sạch. Một điều khiến tôi thích phim Hàn là sự tôn trọng các giá trị truyền thống, sự gần gũi với cuộc sống thực tế, trách nhiệm với xã hội và gia đình và các nhân vật trong phim có sự đấu tranh giằng xé nội tâm để xác định cảm xúc thật của mình (phim “Hai mặt của hôn nhân”, “Chiếc bánh ngọt ngào”, “Nữ thị trưởng”,…). Nhân vật phim trong sáng, thông minh, yêu đất nước mình (phim “Nữ thị trưởng”). Diễn xuất không lố lăng thể hiện được tính cách con người và sự tôn trọng đạo đức xã hội (đương nhiên là phù hợp với chủ đề bộ phim đang thể hiện). Tình yêu trong phim rất đẹp, rất lãng mạn, tự nhiên.
Các nhạc sĩ Hàn Quốc rất tài khi thể hiện nhạc phim. Nhạc phim hay, phù hợp với tâm trạng. Đây là một điểm nhấn cho bộ phim của họ. Nhạc phim góp phần cho sự thành công của bộ phim.
Cách lồng ghép quảng cáo của họ cũng từ tốn, tự nhiên không quá đáng như phim nhà ta (Phim gì đó tôi không nhớ tên, phim mà có lồng nhạc phim bài Và em đã yêu, quảng cáo xe hiệu I. vô duyên, quá đáng. Giám đốc một công ty lớn mà đi chơi với bồ nhí bằng xe tải nhỏ, chạy bay vèo vèo qua vũng nước, nhìn chẳng giống cái gì hết).
Khi làm bất cứ một việc gì, ta nên làm hết sức mình, làm bằng cả cái tâm, làm chỉ để đạt được kết quả tốt nhất có thể. Đừng suy tính thiệt hơn mà ta đạt được. Những toan tính như thế chỉ làm cho đầu óc chúng ta trở nên nhỏ bé, chẳng thể suy nghĩ được những gì hay ho tốt đẹp. Ý nghĩ này xuất phát từ sự diễn xuất của diễn viên Hàn Quốc. Họ diễn rất riêng và tự nhiên. Họ cố gắng diễn xuất cho thật tốt cho dù vai diễn của họ rất nhỏ và rất thưa. Thật sự họ đã thành công, có thể là họ không thấy được điều đó. Chính phong cách làm việc nhiệt tình đó đã chinh phục tôi, làm tôi thích phim Hàn hơn, muốn tìm hiểu về đất nước Hàn Quốc, học tiếng Hàn Quốc, đến thăm đất nước Hàn Quốc và giao tiếp với họ bằng ngôn ngữ bản địa.
Các tác giả người Hàn Quốc, theo tôi, là bậc thầy về các tình tiết lãng mạn. Cũng với một dòng suối, một túp lều nhưng hai bộ phim khác nhau sẽ có cách thể hiện rất riêng, rất Hàn Quốc (phim “Vườn nho” và phim “Nữ thị Trưởng”). Người Hàn Quốc biết tôn vinh cái đẹp của đất nước mình, đưa cái đẹp này vào phim ảnh một cách tự nhiên như một cách giới thiệu nét duyên của đất nước mình với bạn bè (hoa tươi, cỏ xanh, đường sạch. Một điều khiến tôi thích phim Hàn là sự tôn trọng các giá trị truyền thống, sự gần gũi với cuộc sống thực tế, trách nhiệm với xã hội và gia đình và các nhân vật trong phim có sự đấu tranh giằng xé nội tâm để xác định cảm xúc thật của mình (phim “Hai mặt của hôn nhân”, “Chiếc bánh ngọt ngào”, “Nữ thị trưởng”,…). Nhân vật phim trong sáng, thông minh, yêu đất nước mình (phim “Nữ thị trưởng”). Diễn xuất không lố lăng thể hiện được tính cách con người và sự tôn trọng đạo đức xã hội (đương nhiên là phù hợp với chủ đề bộ phim đang thể hiện). Tình yêu trong phim rất đẹp, rất lãng mạn, tự nhiên.
Các nhạc sĩ Hàn Quốc rất tài khi thể hiện nhạc phim. Nhạc phim hay, phù hợp với tâm trạng. Đây là một điểm nhấn cho bộ phim của họ. Nhạc phim góp phần cho sự thành công của bộ phim.
Cách lồng ghép quảng cáo của họ cũng từ tốn, tự nhiên không quá đáng như phim nhà ta (Phim gì đó tôi không nhớ tên, phim mà có lồng nhạc phim bài Và em đã yêu, quảng cáo xe hiệu I. vô duyên, quá đáng. Giám đốc một công ty lớn mà đi chơi với bồ nhí bằng xe tải nhỏ, chạy bay vèo vèo qua vũng nước, nhìn chẳng giống cái gì hết).
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)